Sự kiện: Giáo Dục, Tuyển Sinh
Tin liên quan:
Minh họa: lớp học tại trường Amsterdam Hà Nội
Nội dung bức thư gây sốc của học sinh trường Amsterdam
Thư gửi mẹ.
Mẹ thân yêu của con !
“Trời ơi là trời ! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như thế thì tôi chết à ?”. Đó là những “điệp khúc” mẹ cất lên hàng ngày dạo gần đây vì con quyết định nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho mẹ, cho gia đình. Có lúc mẹ còn gắt lên, hỏi con “Sao cứ phải đắn đo khổ sở về tiền đến thế nhỉ ?” .
Mẹ ơi, những lúc ấy mẹ đang giận nên con không dám cãi lại. Nhưng giờ đây con muốn được bày tỏ lòng mình rằng tại sao con lại có những suy nghĩ, hành động kì lạ như vậy. Vâng, tất cả là vì tiền. Chỉ đến tận bây giờ con mới nhận ra cả một quãng thời gian dài trước đó con đã non nớt, ngây thơ biết chừng nào khi nghĩ về tiền. Cách đây 8 năm bệnh viện đã chuẩn đoán mẹ bị suy thận mãn tính độ 4 (độ cao nhất về suy thận). 8 năm rồi nhà ta đã sống trong túng thiếu bần hàn, vì bố mẹ không kiếm được nhiều tiền lại phải dành tiền cho mẹ đi chạy thận. Nhưng bố mẹ vẫn cho con tất cả những gì có thể, và cậu bé học trò như con cứ vô tư đâu biết lo gì.
Hồi học tiểu học, tiền bạc đối với con là một cái gì đó rất nhỏ, nó là những tờ giấy với đủ màu có thể dùng để mua cái bánh, cái kẹo, gói xôi hay cái bánh mì … Con đâu có ngờ tiền chính là yếu tố quyết định sinh mạng mẹ mình, là thứ bố mẹ phải hàng ngày chắt bóp và bao người thân gom góp lại để trả cho từng ca lọc máu cho mẹ tại bệnh viện Bạch Mai, là thứ càng làm mẹ thêm đau đầu suy nghĩ khi mẹ buộc phải nghỉ việc làm vì điều kiện sức khỏe không cho phép.
Rồi đến khi con học lớp 8, mẹ càng ngày càng yếu và mệt, phải tăng từ 2 lên 3 lần lọc máu/ tuần. Những chỗ chích ven tay của mẹ sưng to như hai quả trứng gà, nhiều hôm máu thấm ướt đẫm cả tấm băng gạc. Do ảnh hưởng từ suy thận mà mẹ còn bị thêm viêm phổi và suy tim. Rồi ông lại bị ốm nặng, bố phải nghỉ việc ở nhà trông ông, nhà mình vì thế càng trở nên túng quẫn, mà càng túng thì càng khổ hơn. Tờ một trăm ngàn hồi ấy là một thứ gì đó xa xỉ với nhà mình. Cũng từ dạo ấy, đầu óc non nớt của con mới dần vỡ lẽ ra rằng tiền bạc chính là mồ hôi, nước mắt, là máu (theo đúng nghĩa đen của nó, vì có tiền mới được chạy thận lọc máu mà) và bao nỗi niềm trăn trở lo lắng của bố và mẹ.
Hôm trước con có hỏi quan điểm của mẹ về tiền bạc thế nào để con có thêm ý viết bài làm văn nghị luận cô giao. Mẹ hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đường đột ấy. Rồi mẹ chỉ trả lời với 3 từ gọn lỏn “Mẹ ghét tiền”. Nếu con còn thơ dại như ngày nào, hay như một người ngoài nào khác thì chắc con đã ngạc nhiên lắm. Nhưng giờ đây con cũng đồng ý với mẹ : con cũng ghét tiền. Bởi vì nó mà mẹ phải mệt mỏi rã rời sau mỗi lần đi chạy thận. Mẹ chạy thận 3 lần mỗi tuần, trước đây bố đưa đón mẹ bằng xe đạp nhưng rồi mẹ bảo đi thế khổ cả hai người mà còn phải chờ đợi mất ngày mất buổi của bố nữa nên mẹ chuyển sang đi xe ôm. Nhưng đi xe ôm mất mỗi ngày mấy chục, tốn tiền mà lại chẳng kiếm đâu ra, mẹ quyết định đi xe buýt. Mỗi khi về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn ra giường lịm đi không nói được câu gì. Con và bố cũng biết là lúc ấy không nên hỏi chuyện mà nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi. Tám năm rồi, tám năm chứng kiến cảnh ấy nhưng con vẫn chưa bao giờ có thể quen được. Con chỉ biết đứng từ xa nhìn mẹ, và nghiến răng ước “giá như có dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm thì đâu đến nỗi !”.
Con bỗng ghét, thù đồng tiền. Con bỗng nhớ hồi trước, khi mẹ vẫn nằm trong viện. Ba người bệnh chen chúc chung nhau một chiếc giường nhỏ trong căn phòng bệnh ngột ngạt và quá tải của bệnh viện Bạch Mai. Con đã ngây thơ hỏi mẹ “Sao mẹ không vào phòng bên kia, ở đấy mỗi người một giường thoải mái lại có quạt chạy vù vù, có tivi nữa ?”. Mẹ chỉ nói khẽ “cha tổ anh. Đấy là phòng dịch vụ con ạ”. Con lúc ấy chẳng hiểu gì. Nhưng rồi con cũng vỡ lẽ ra rằng đó là phòng mà chỉ những ai rủng rỉnh tiền thì mới được vào mà thôi. Còn như mẹ thì không được. Con căm nghét đồng tiền vì thế.
Con còn sợ đồng tiền nữa. Mẹ hiểu con không ? Con sợ nó vì sợ mất mẹ. Mẹ đã phải bốn lần đi cấp cứu rồi. Những người suy thận lâu có nguy cơ tử vong cao vì huyết áp dễ tăng, máu dồn vào dễ làm tắc ống khí quản và gây tắc thở. Mẹ thừa biết điều này. Nhiều người bạn mẹ quen trong “xóm chạy thận” đã phải chịu những cái kết bi thảm như thế. Nhiều đêm con bỗng choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa mà lạnh toát sống lưng bởi vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ …
Con sợ mẹ lại phải đi cấp cứu, và sợ nhỡ nhà mình không đủ tiền để nộp viện phí thì con sẽ mất đi người thân yêu nhất trong cuộc đời này. Mỗi buổi mẹ đi chạy thận là mỗi buổi cả bố và con đều phấp phỏng, bồn chồn, lo lắng. Mẹ về muộn là lòng con nóng như lửa đốt, còn bố thì cứ đi đi lại lại và luôn hỏi “bao giờ mẹ mày mới về?”. Với con cơ hội là 50/50, hoặc là mẹ chạy thận an toàn và về nhà, hoặc là …
Con lo sợ hơn khi đọc báo thấy bảo có người không đủ tiền trả phần ít ỏi chỉ là 5% bảo hiểm y tế, tiền thuốc men mà phải về quê “tự điều trị”. Với những bệnh nhân phải chạy thận, như thế đồng nghĩa là nhận bản án tử hình, không còn đường sống. Con bỗng hoảng sợ tự hỏi nếu không còn BHYT nữa thì sao? Và nếu ông mất thì sao? Chi tiêu hàng ngày nhà mình giờ đây phần nhiều trông chờ vào tiền lương hưu của ông, mà ông thì đã già quá rồi …
Mẹ ơi, tiền quan trọng đến thế nào với gia đình mình thì chắc mẹ hiểu rõ hơn con. Cứ nghĩ đến tiền là con lại nhớ đến những đêm bố mất ngủ đến rạc cả người, nhớ đến những vết chích ven sưng to như quả trứng gà của mẹ, nhớ đến cả thìa đường pha cốc nước nóng con mang cho mẹ để mẹ uống bồi bổ mỗi tối. Mẹ chắt chiu đến mức sữa ông thọ rẻ tiền mà cũng không mua để tự bồi dưỡng sức khỏe cho mình.
Con sợ tiền mà lại muốn có tiền. Con ghét tiền mà lại quý tiền nữa mẹ ạ. Con quý tiền và tôn trọng tiền bởi con luôn biết ơn những người hảo tâm đã giúp nhà mình. Từ những nhà sư tốt bụng mời mẹ đến chùa vào cuối tuần, những cô bác ở Hội chữ thập đỏ quyên góp tiền giúp mẹ và gia đình mình. Và cả những người bạn xung quanh con, dù chưa giúp gì được về vật chất, tiền bạc nhưng luôn quan tâm hỏi thăm sức khỏe của mẹ… Nhờ họ mà con cảm thấy ấm lòng hơn, vững tin hơn.
Con cảm thấy bất lực ghê gớm và rất cắn rứt lương tâm khi mẹ không đồng ý với các kế hoạch của con. Đã có lúc con đòi đi lao động, đi làm gia sư hay đi bán bánh mì “tam giác” như mấy anh sinh viên con quen để kiếm tiền giúp mẹ nhưng mẹ cứ gạt phăng đi. Mẹ cứ một mực “tống” con đến trường và bảo mẹ chỉ cần con học giỏi thôi, con giỏi thì mẹ sẽ khỏe.
Vâng, con xin nghe lời mẹ. Con vẫn đến trường. Con sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ và bố vui lòng. Nhưng mẹ hãy để con giúp mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi, không làm gì thêm được thì con sẽ nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền. Không bán bánh mì được thì con sẽ ăn cơm với muối vừng. Mẹ đừng lo mẹ ạ, mẹ hãy an tâm chạy chữa và chăm sóc cho bản thân mình. Hãy để con được chia sẻ sự túng thiếu tiền bạc cùng bố mẹ. Vậy con khẩn thiết xin mẹ đừng cằn nhằn la mắng con khi con nhịn ăn sáng. Mẹ đừng cấm đoán con khi con đi lấy chầy, cối để giã lạc vừng. Dù con đã sút 8 cân so với năm ngoái nhưng con tin rằng với sự thấu hiểu lẫn nhau giữa những người trong gia đình thì nhà ta vẫn có thể sống yên ổn để đồng tiền không thể đóng vai trò cốt yếu trong việc quyết định hạnh phúc nữa.
Đứa con ngốc nghếch của mẹ
Sau đây là một số nhận xét của bạn đọc
gửi lúc 06/11/2011 18:44:28
"Hãy liên hệ với tôi": Tôi năm nay 32 tuổi có 2 con; Chỉ mong có những người con biết suy nghĩ và hiếu thuận như Trung - hãy email liên hệ với tôi; tôi sẽ giúp đỡ phần nào.
Nguyễn Xuân Kiệm
gửi lúc 06/11/2011 18:45:00
"tự hào quá": Tôi rất xúc động một là vì hoàn cảnh của em, hai là sự chân thành thánh thiện trong trái tim em, ba là trí tuệ của em. Chúc em và gia đình luôn mạnh khỏe, chúc em khỏe về tình thần, trí tuệ, sức lực để thực hiện những điều mà trí tuệ của e sẽ mách bảo em. mong nhiều trái tim nhân ái giúp đỡ những người như em
Nguyễn Thị Lý
gửi lúc 06/11/2011 18:45:28
"Tôi đã khóc!": Đã bao lần tôi cũng có ý nghĩa như bạn học sinh viết bài văn này. Đồng tiền đã làm thay đổi tất cả, từ tiện nghi đến các giá trị xã hội. Tôi đã cắt bài viết này và sẽ đọc cho các con của tôi khi chúng đến tuổi như cậu học trò Hiếu, cám ơn em đã nói ra điều này. Chúc Hiếu hãy vững tin vào cuộc sống, chúng tôi luôn bên bạn và ủng hộ bạn!
huyendieutho
gửi lúc 06/11/2011 18:45:50
"Rất xúc động": Bài viết vô cùng cảm động ! Tôi đã khóc khi đọc được tấm lòng của một người con hiếu thảo, hy vọng bằng nghị lực vươn lên của bản thân , em sẽ có được một tương lai sáng sủa hơn. rất mong quý thầy cô và những nhà hảo tâm, từ thiện chia sẻ với hoàn cảnh và nỗi thiếu thốn của gia đình em !
Nguyễn Mai Huơng
gửi lúc 06/11/2011 18:46:29
"cảm thông": Tôi đã đọc bài viết này vào chiều chủ nhật và đã khóc rất nhiều, tôi thật sự cảm phục con người em với những suy nghĩ rất chín chắn và tình cảm. Em hãy cố gắng lên và học thật giỏi vì chị tin em sẽ thành công và khi em thành công đó cũng là liều thuốc tốt nhất cho gia đình em. Chị thật sự cảm thông với hoàn cảnh của em vì bố chị cũng vừa phải nằm viện Bạch Mai 1 tháng. Chị muốn nói với em là hãy cố lên vì khi nói với em điều đó là chị cũng muốn nói với chính mình.
Nguyễn Độc Lập
gửi lúc 06/11/2011 18:46:58
"gửi em Hiếu": Là một nhà giáo, ngẫu nhiên tôi đọc được bài văn này của một học trò nhỏ. Suy nghĩ của em có những nét giống suy nghĩ của tôi khoảng 42 năm về trước, lúc đó tôi cũng trạc tuổi em. Tôi vừa đọc bài văn của em vừa khóc. Dù sao chăng nữa cuộc đời nhiều khi thách thức nghị lực vươn lên của mỗi con người Hiếu ạ. Hãy sống bằng tình yêu thương mẹ và của những người thân trong gia đình em sẽ cảm thấy mình có nghị lực hơn rất nhiều. Nếu có thể , tôi và em sẽ trao đổi với nhau bằng thư nhé!
Bạch Trường Giang, gửi lúc 06/11/2011 18:47:09
"Thật cảm động!": Mình là con trai và hầu như chẳng bao giờ khóc khi đọc một mẩu truyện hay xem 1 bộ phim cảm động, vậy mà khi đọc bài viết này xong mình không tài nào để nước mắt chảy ngược vào trong dù đã cố nén!
võ văn thương
gửi lúc 06/11/2011 18:47:48
"xã hội": Bài văn của em rất hay - rất thật. Đọc bài văn của em, chú lại nhớ đến đứa con trai của chú ngày xưa cũng nhịn ăn mỗi sáng đến trường nhưng bây giờ nó đã bỏ chú và ra đi mãi mãi khi ở tuổi 18 vì tai nạn. Hãy cố gắng lên em nha dù có bao nhiêu nghịch cảnh vây bủa, chú mong em sẽ vượt qua được và một học sinh hiếu thảo, chú mong em sẽ thành đạt trên bước đường học vấn và biết đâu mai sau em sẽ là người lãnh đạo tài giỏi của nước Việt Nam có trái tim nhân hậu và học vị chính qui thật sự.
Nguỵễn Văn Hợi
gửi lúc 06/11/2011 18:48:21
"Cảm nghĩ về "Lá thư gửi mẹ" của Nguyễn Trung Hiếu": Bác đọc lá thư gửi mẹ của Hiếu, bác rất cảm động và cảm phục tính nhân văn, tình thương yêu cha mẹ , ông bà của cháu. Trong XH nào cũng vậy, đồng tiền chỉ là phương tiện trao đổi, nhưng nó chi phối mọi hoạt đông của con người kể cả sự sống và cái chết nữa. Đứng trước đồng tiền, cháu đã thể hiện giá trị của con người có hiếu với bố mẹ, ông bà và nhân loại. Bác hi vọng cháu sẽ sử dụng đồng tiền ủng hộ của thầy cô, bạn bè và các đoàn thể vào những việc có ích cho gia đình và XH, hiện nay và mai sau.
Phùng
gửi lúc 06/11/2011 18:48:37
"Đứa con hiếu thảo và đầy nghị lực": Thật cảm động khi đọc bài văn của cháu TRUNG HIẾU. Cháu thật là đứa con hiếu thảo và nghị lực. Bài văn mở bài và kết luận độc đáo. Phần kết luận cho thấy cháu có niềm tin vào tương lai thật dung dị và là chân lý muôn đời của mọi gia đình. Chúc cháu vượt qua sự khó khăn của gia đình. Sau này nhất định cháu sẽ nên NGƯỜI. Tương lai tươi sáng sẽ rộng mở với cháu.
Bùi Quỹ
gửi lúc 06/11/2011 18:49:09
Nội dung bức thư gây sốc của học sinh trường Amsterdam
"Bài văn này không hề lạ": Những bài văn này không hề "lạ". Trong thực tế hiện tại, rất nhiều học trò muốn viết những bài văn bằng những cảm xúc thực, hình ảnh thực như thế này. Nhưng có ai cho các em viêt? Chỉ một số rất nhỏ dám viết lên những dòng như vậy. Vì sao? Vì cách dạy của hệ thống giáo dục. Bài văn viết không đúng theo đáp án mẫu thì điểm thấp, Văn học nó không có định hạn, hãy để cho các em phát triển tư duy một cách phóng khoáng chứ đừng nhồi nhét kiểu mô tip quen thuộc, chúng ta sẽ có những áng văn thật sự.
Lân Vũ
gửi lúc 06/11/2011 18:50:39
"NGƯỜI CON HIẾU NGHĨA": Trung Hiếu ạ. Đọc bài văn em viết, tôi cảm thấy xúc động về tấm lòng hiếu nghĩa của em, trân trọng đức hi sinh của người Mẹ đã sinh thành ra em, dù phải gánh chịu bao nỗi lo toan nhưng vẫn canh cánh một lòng thương và lo lắng cho con. Liều thuốc tinh thần đối với Mẹ của em thật giản dị chỉ mong sao con đến trường và học giỏi là Mẹ khỏe. Ở xa em, xa người Mẹ yêu dấu của em, tôi chỉ biết cầu chúc cho Mẹ em mạnh khỏe và em sẽ đạt được thành tích cao trong học tập.